Tướng Phú nổi tiếng khắp nơi bởi sự giàu có và những chiến công lừng lẫy. Ngài có hàng trăm chiến mã, áo giáp bằng vàng và một kho báu chất đầy châu báu. Mỗi khi Ngài cưỡi ngựa ra trận, cả vương quốc đều hô vang tên Ngài. Mọi người đều vây quanh, xưng tụng Ngài là bậc anh hùng. Thế nhưng, tướng Phú lại đối xử với binh lính của mình một cách khinh khỉnh, coi họ như những con tốt trên bàn cờ. Ngài dùng tiền bạc để mua chuộc lòng trung thành, dùng quyền lực để bắt người khác phải cúi đầu.

Ngược lại, tướng Đức lại sống một cuộc đời giản dị. Ngài không có nhiều tiền bạc hay danh tiếng lẫy lừng. Sức mạnh của Ngài đến từ sự chính trực, lòng nhân hậu và sự tôn trọng dành cho mọi người, từ vị vua cho đến người lính thấp kém nhất. Mỗi khi có chiến công, tướng Đức luôn nhường vinh quang cho binh lính. Ngài không ngại khó khăn, gian khổ, luôn sát cánh bên họ, an ủi khi họ bị thương và chia sẻ miếng ăn khi đói.
Rồi một ngày, chiến tranh kết thúc. Cả hai vị tướng đều trở về. Tướng Phú vẫn sống trong một lâu đài tráng lệ, nhưng xung quanh Ngài chỉ còn sự im lặng và lạnh lẽo. Những kẻ từng tung hô Ngài nay đã rời đi, bởi họ không còn nhận được tiền bạc hay lợi lộc gì nữa. Dù có của cải đầy nhà, nhưng khi gặp hoạn nạn, không một ai thực lòng muốn giúp đỡ Ngài.
Trong khi đó, tướng Đức lại được mọi người yêu mến và kính trọng. Ngài không có kho báu, nhưng khi cần, hàng nghìn người sẵn sàng đến giúp đỡ. Những người lính cũ coi Ngài như anh em ruột thịt, sẵn sàng đứng ra bảo vệ Ngài trước mọi khó khăn.
Một đêm nọ, tướng Phú nhìn vào đống vàng bạc của mình và nhận ra rằng những thứ đó không thể mua được lòng người. Tiền bạc, danh vọng có thể mang lại hào quang nhất thời, nhưng nhân cách mới là thứ quyết định giá trị thật sự của một con người.
Và từ đó, người ta truyền tai nhau câu chuyện về hai vị tướng, để răn dạy rằng: Vàng có thể mua được sự nể sợ, nhưng không thể mua được sự tôn trọng. Quyền lực có thể khiến người khác cúi đầu, nhưng không thể khiến họ yêu quý. Điều cuối cùng còn lại khi mọi thứ qua đi, chính là nhân cách.